CD Cải lương TÌNH HẬN TRÊN BĂNG HỒ
1. TÌNH HẬN TRÊN BĂNG HỒ 00:01
Soạn giả: Yên Lang.
Cổ nhạc: Năm Cơ, Văn Vĩ, Bảy Bá.
Thực hiện: Tứ Hải.
Thành phần nghệ sĩ: Minh Phụng, Dũng Thanh Lâm, Mỹ Châu, Lệ Thủy, Trường Xuân, Thanh An.
2. Tân cổ: KHÚC CA TÌNH SẦU 59:47
Trình bày: Minh Cảnh & Lệ Quyên.
CẢI LƯƠNG THU ÂM TRƯỚC 1975
Nguồn: https://benbachdang.com
Xem thêm bài viết khác: https://benbachdang.com/am-nhac
Xem thêm Bài Viết:
- Làng ế vợ remix
- Rio – Fly love – Romantic pic – a litle gift for u.
- MV Nhạc Trẻ Châu Khải Phong Hay Nhất 2020 – Liên Khúc Nhạc Trẻ Hay Nhất 2020 Châu Khải Phong
- Nàng Kiều Lỡ Bước Remix MỚI ĐÉT – Nhạc Sàn Người Mẫu Bass Siêu Căng – Nhạc Vũ Trường 8x 9x Một Thời
- Nhạc Trẻ Hay 2020 – Liên Khúc Nhạc Trẻ Remix, EDM Tik Tok Remix – LK Nhạc Trẻ 2020 Hay Nhất Hiện Nay
Tuông nầy phần đầu giống Kiếp Nào Có Yẻu Nhau , phần sau giống Thuyền Ra Cửa Biển
Hay không tả nổi. Những vở này là báu vật truyền đời sau.
5.11.2019 ai còn ghe cho thấy những cánh tay các bạn
Trong tất cả các ns chỉ có ns Minh Phụng ca diễn như có thật sự việc ngoài đời người nghe tưởng như sự thật
Thank you 🌹
(36:48) VỌNG CỔ:
MP: Bà ơi, nếu con đò cũ không chờ được người đi thì đừng nhìn ánh tà huy mà thề mà hẹn. Nhưng khi trót thề trót hẹn thì đừng tạo nguyên nhân để lỗi hẹn sai… thề.
[1]: Tôi nói đây là không phải để trách ai kia quên ngã đến đường về. Mà tôi chỉ tự trách mình sao quá si cuồng vì một ảo ảnh xa xôi.
MC: Rồi đây ai sẽ ruổi ngựa giữa sương chiều giá buốt, gió vương sầu lạnh cuối chân mây.
MP: Không tủi hờn không một tiếng nói chia phôi, mặc cho khổ đau trôi dần theo năm tháng…
NÓI DẶM:
MC: Không. Mộ Dung Chinh ơi. Dù cách xa nhau chân trời góc bể, em vẫn là người của kỷ niệm ngày xưa, của trăng khuya, của bến nước Băng Hồ đang cúi gục lặng nghe lời tha thiết.
[2] MP: Bà ơi, lời tha thiết đã nhẹ tan theo vầng trăng nơi Băng Hồ năm cũ. Còn nơi đây, tôi chỉ là hiện thân của một đứa con đang phủ phục dưới chân bà. Và tuyệt đối vâng theo một quyền uy tối thượng của cha già. Tôi với bà đã bị cách ngăn bởi một bức tường luân lý của ngày xưa. Tôi xin bà hãy để cho tôi được giữ tròn bổn phận một đứa con. Tôi sẽ được yên lòng khi xa cách và bà sẽ được vui nơi gác phượng lầu son…
NÓI DẶM:
MC: Chỉ một chiều nay thôi rồi ngày mai vĩnh biệt.
Anh đi nẻo ấy trời tha thiết,
Em ở phương này cũng thiết tha.
[3] MP: Thôi đi bà ơi. Còn nói chi lời tha thiết ấy, hãy xem tình kia như một áng mây bay. Từ dặm ngàn, tôi ruổi ngựa về đây để mừng cha tôi ngày hôn lễ. Nhưng rượu tân hôn chưa nhạt mùi hương lửa thì đêm ly tan còn nhắc nữa mà làm chi. Với hình ảnh của mùa thu năm cũ, với gió Băng Hồ và trăng lạnh buổi chia ly.
Trăng chia ly thấm ướt đôi mi,
Rưng rưng buồn xao xuyến người đi.
Người đi từ dạo ấy xa mờ,
Và ánh trăng kia đổ lệ xuống Băng Hồ.
(40:49) VỌNG CỔ:
MC: Mộ Dung Chinh ơi. Trước khi anh ruổi ngựa trở về miền băng tuyết. Hãy dừng đây đôi phút để nghe em nói lên lời vĩnh biệt buổi sau… cùng.
[4]: Lần chia tay này nữa kể như dang dở mộng tương phùng. Đôi ngã đường cách trở, từ đây và vạn kỷ sẽ ly tan. Anh sẽ dung ruổi trên muôn dặm quan san, nhìn tuyết giá mà thầm mơ hình bóng cũ. Còn em sẽ ôm cô đơn sầu lặng rũ, và khép đau thương trong giấc mộng ban đầu.
NÓI DẶM:
MP: Phượng Uyên. Phượng Uyên ơi. Giờ thì nàng đã hiểu cho tôi và tôi đã hiểu cho nàng. Hai chúng ta đều gặp cảnh trái ngang, thôi thì hãy câm lặng để chôn sầu vào dang dở.
[6] MC: Dang dở nghĩa là không còn chi nữa, anh ra đi với chiếc bóng cô đơn. Em nơi này hủy diệt một linh hồn, để hai ngã hai nơi không luyến nhớ. Đêm nay bỗng nhiên trời buồn nức nở, rượu tân hôn không ấm được người đi.
Người đi không nói năng gì,
Còn người ở lại sầu chi não nề.
Mộ Dung Chinh ơi, một chiều nào giá rét, anh có âm thầm ruổi ngựa trở về đây. Và không thấy được hình bóng người năm cũ, thì anh kể như em đã chết tự lâu rồi.
(43:48) VỌNG CỔ:
DTL: Khoan! Quận chúa ơi, còn một kẻ mà Quận chúa chưa nói lời vĩnh biệt. Người đã từng ôm trăng đơn nơi bờ băng nguyệt trong một chiều thu lá chết rụng ven… hồ.
[4] MC: Kìa, Kim Phương Đình tráng sĩ!
DTL: Tôi đến đây khi trăng kia lặn mất đã lâu rồi. Tôi muốn gặp nàng trong giây phút rồi chết lịm giữa hoang sơ. Ngoài kia dòng binh đang chắn lối, sự hiểm nguy đè nặng ở quanh đây. Nhưng dù tôi có chết gục nơi đây, tôi cũng an tâm giã từ cuộc sống và mang theo một gánh nặng u sầu.
NÓI DẶM:
Phượng Uyên ơi. Máu bụi ngàn xa, khói loạn chiến trường, tôi đến đây cứu nàng giữa ngày khuất biến.
[6] MC: Tráng sĩ ơi, một đêm nào nơi Băng Hồ nguyệt lạnh, ta gặp nhau dưới bóng trăng khuya. Người nhìn tôi qua đôi mắt bâng khuâng, tôi đã trách mắng người là si dại. Rồi sau đó khi người trở nên tù nhân nơi Trường Thành Vạn Lý, tôi đã hơn một lần giải thoát giùm ai. Nhưng kìa, tráng sĩ có nghe chăng? Tiếng quân báo động ngoài kia, tráng sĩ mau thoát khỏi vòng nguy hại. Rồi từ đây khi xa nhau mãi mãi, ta hãy xem là tình bạn chân thành. Kìa, tráng sĩ hãy thoát thân ngay đi!
DTL: Không! Quận nương ơi, xin Quận nương đừng chậm trễ. Hãy theo tôi lìa khỏi nơi này, kẻo phai tàn hương sắc một đời hoa.
(50:46) VỌNG CỔ:
LT: Phải! Kim Thủy Đào là một cô gái nghèo bên hồ băng nguyệt lạnh. Đến nơi đây để làm một kẻ tiễn đưa những kỷ niệm ngày xưa về một phía chân… trời.
[3]: Tôi là một thứ cỏ hoang nằm lạnh dưới chân đồi. Mà người viễn khách đã bao lần giẫm chân xuôi ngược, nhưng không một giây buồn luyến tiếc nhớ thương. Rồi một mai khi người có trở về thăm bóng dáng cô đơn nơi xóm nhỏ. Thì chỉ thấy mái nhà hoang lạnh và cánh chim kia cũng biền biệt ở phương trời.
(52:13) VỌNG CỔ:
TTH: Tôi đi vào tận cùng miền non thiêng nước độc. Để vùi chôn cuộc đời ngang dọc của một nữ tướng liệt oanh vừa ngã gục trước ân… tình.
[3]: Tôi ra đi để vùi sâu số kiếp cuộc đời mình. Một cuộc đời vừa bén mộng, đã tủi hờn vương. Tôi chợt nhớ những đêm xưa sầu lá rụng, tôi nhặt lá vàng nhóm lửa. Để cho ai sưởi ấm giữa mùa đông giờ đây kỷ niệm xưa đã vĩnh viễn tan lìa.
(57:34) VỌNG CỔ:
MC: Tuổi thanh xuân không tròn ước nguyện, đành gửi đời hoa theo gió núi mây… ngàn.
[5]: Nhưng từ đây sẽ có em sống cạnh bên chàng. Để sớt chia nhau vui buồn ấm lạnh, bên bếp lửa hồng nơi quan ải một chiều đông.
MP: Thương hai kẻ vùi thây quan ải lạnh, lệ rưng buồn mờ quyện ánh trăng sao.
MC: Yêu là vĩnh viễn xa nhau,
Yêu là hận tủi khổ đau trọn đời.
NHẠC:
MP: Sương mờ giăng giăng,
Liêu gió tàn đông.
Mối sầu ôi khó ngăn.
Chua xót đời hoa,
Trăng khuya còn soi bóng,
Cớ sao bóng ai tan rồi.
MC: Đừng buồn chi anh
Số kiếp đầu xanh.
Đắng cay duyên trời sẵn dành.
Kể từ hôm nay,
Trên quan ải chung bóng,
Trọn đời em yêu anh.
[6] MP: Ta được gần nhau trọn đời mạn kiếp, chỉ tiếc thương cho hai đóa hoa tàn.
MC: Lá chết gieo buồn hai nấm mộ,
Sương rừng lướt thướt cảnh tiêu sơ.
MP: Non xa nhạt ánh trăng tờ,
Tình hận Băng Hồ vạn kiếp khó tiêu tan.
TÌNH HẬN TRÊN BĂNG HỒ (Soạn giả: Yên Lang)
Biểu diễn: NSƯT Minh Phụng (vai Mộ Dung Chinh), NSƯT Mỹ Châu (vai Tần Phượng Uyên), NSND Lệ Thủy (vai Thủy Đào), NS Dũng Thanh Lâm (Phương Đình), NSƯT Trường Xuân (vai Dương Khát Lữ), NS Thanh An (vai Mộ Thiết Kha) và NS Thanh Thanh Hoa (vai Thái Kiều)
(3:01) VỌNG CỔ:
DTL: Thủy Đào em ơi, đã mấy đêm trăng anh đứng đợi thuyền hoa trên mặt hồ buốt lạnh rồi giờ đây phải ngơ ngẩn bâng khuâng với tâm trạng kẻ si… tình.
[4]: Người đẹp bỏ đi để thương nhớ một mình. Trăng đêm nay huy hoàng xán lạn, sao cõi lòng mình tăm tối âm u? Tiếng ân tình chưa nói được thành câu, đã ôm lấy bẽ bàng hận tủi. Ôi còn gì đâu mà trông mà đợi, một chiếc thuyền hoa lướt sóng giữa đêm dài.
NHẠC:
LT: Thôi anh đừng mơ ước,
Thương gái đẹp vàng son.
Gửi hồn trong giấc mộng,
Đêm lạnh sầu cô đơn,
Cho tủi phận hàn vi.
DTL: Trăng đêm buồn soi sáng,
Trên bến mộng tàn canh.
Gửi về nơi gác ngọc,
Khi mộng buồn bâng khuâng,
Ai thấu dạ này chăng!
[6] LT: Anh hãy về đi khi trời đà rựng sáng, đừng tưởng đừng mơ một bóng dáng trang đài. Người ta không thèm tưởng nhớ đến anh đâu, bởi họ là gái sống trong lầu hoa cửa các. Anh hãy về đi kẻo sương khuya lạnh buốt, trăng sắp tàn rồi trên bến nước đêm đông.
(10:06) VỌNG CỔ:
MP: Cô Thủy Đào ơi, tôi chưa thể dừng chân bên bếp lửa hồng khi chiều đông mưa gió. Là vì đâu đây còn nghe hơi gió ngựa lẫn tiếng trống chiêng qua khói lửa biên… thùy.
[3]: Tôi biết nói gì đây trong tiếng nói tạ từ. Họa chăng một ngày xa xôi lắm, những kẻ đợi chờ mới hiểu được lòng tôi. Dạ Lý thôn trăng còn vương đầu ngõ, mây Băng Hồ còn in mặt nước sông thu. Thì kẻ lãng du còn có ngày trở lại, để cùng ai nói chuyện tương phùng.
NÓI DẶM:
Thôi, Thủy Đào ở lại. Tôi đi. Đừng chờ nghe tiếng nói chia ly, đừng đón đợi một lời tâm sự. Chào nàng!
[4] LT: Trời ơi, câu hàn huyên chưa trọn, sao người ra đi lại quá vội vàng? Ở nơi đây với ngày đông tháng hạ, trời sẽ u buồn trống lạnh biết bao nhiêu. Tôi làm sao quên được một bóng dáng hiên ngang với chiếc áo xanh màu nước hồ băng nguyệt. Người từ đâu đến như cánh chim miền băng tuyết theo gió ngàn dừng cánh giữa cô thôn. Để muôn chim cùng vang tiếng hót, để hoa rừng mở cánh gió đưa hương. Giờ người lại ra đi mải miết trong sương rồi khuất hẳn theo màu trăng miền hoang dã. Rồi đây người có đến nơi non xa đất lạ, xin đừng quên một kẻ mong chờ.
(14:40) VỌNG CỔ:
DTL: Phải! Anh bị bắt đến đây trong đêm Băng Hồ còn in màu trăng lạnh, nhưng chiếc thuyền hoa đã khuất bóng dưới đêm… tàn.
[3]: Giờ anh là một kẻ khổ sai nơi Vạn Lý Trường Thành.
LT: Em cũng bị bắt bởi tay Dương Khát Lữ, rồi bây giờ cũng là một kẻ tù nhân.
DTL: Hai anh em mình chắc phải bỏ xác nơi đây dưới mấy lớp hào sâu, dưới nắng mưa đói khát. Chôn vùi hy vọng trong kiếp đời tăm tối, còn mong chi trở lại Băng Hồ.
(18:09) VỌNG CỔ:
MC: Thôi đi, ngươi đừng nói nữa những lời ngươi đã nói với ta lần trước. Đó là lời của một kẻ si nhân nhiều cảm lụy đang dày dạn xác thân trong nắng gió biên… thùy.
[4]: Đây ta trả tự do cho anh em nhà ngươi được sống sót quay về.
DTL: Trời, Quận chúa tha cho tôi!
MC: Về đi, đừng hoài công vọng tưởng một bóng hình kiều diễm xa xưa. Ôi ta nhớ đêm nào trên Băng Hồ gió lạnh, tuổi trăng khuya của hai kẻ si tình lãng mạn. Nhưng có một kẻ đã dùng lời hồ mị, đem tình yêu đổi lấy mộng tham tàn.
NÓI DẶM:
LT: Trời, thì ra gã áo xanh bên hồ băng nguyệt…
MC: Nàng cũng biết gã ấy nữa hay sao?
[6] LT: Vâng, gã thường đến băng nguyệt hồ trong những đêm lạnh, rồi ra đi khi trăng xế non Tây. Chiếc áo xanh như sắc nước màu mây, nhiều tâm sự của một thi nhân đầy cảm hứng. Tôi quen biết người trong cái nhìn câm lặng, còn tâm tư vẫn khép kín mong chờ.
MC: Không, ta biết nàng đã để dạ yêu ai, bởi đôi mắt đẹp như chứa một trời đầy say đắm.
DTL: Em tôi nhỏ dại ngây tình,
Hãy thứ tha giùm một cô gái thơ ngây.
(21:22) VỌNG CỔ:
MP: Tần Phượng Uyên ơi, tôi phải trở lại đây để làm một cánh chim bơ vơ giữa hai mùa mưa nắng. Rồi tôi sẽ lặng lẽ ra đi ngoài muôn dặm trắng sương… chiều.
[4]: Từ trên đồi cao vạn lý, tôi hướng mắt nhìn về. Nước Băng Hồ hoang lạnh giữa chiều buồn cô quạnh bóng sơn khê. Tôi chợt nhớ đêm nào ta hội ngộ, rồi mai này đôi ngã chia ly. Phượng Uyên ơi, nếu nàng biết được vì sao tôi giã từ cuộc chiến, chắc là nàng không hờn trách nặng lời.
NÓI DẶM:
MC: Mộ Dung Chinh, ông đến hôm nay để nói cùng tôi lời vĩnh biệt, rồi mai này ông sẽ phiêu bạt về đâu?
[5] MP: Rồi mai đây tôi sẽ băng mình qua sa mạc đến một phương trời có mưa cuồng gió bão. Để tôi làm bạn với cô đơn, với bầy chim xa từ hải đảo bay về. Nửa chiều nay sương dầm gió lạnh, khúc ly ca dào dạt lửa hương thề. Mặt nhìn mặt cho tan niềm thê thiết, để mai này đôi ngã biệt đôi nơi. Nàng là Quận chúa của Tần Bang, tôi là người của Hung Nô man rợ. Tôi với nàng từ đây đành cách trở, sầu đôi phương dang dở mộng ban đầu.
NÓI DẶM:
MC: Mộ Dung Chinh, không phải vì ông là người Hung Nô, tôi là người Tần quốc mà tình ta dang dở. Mà chỉ vì giặc Hung Nô cứ mãi tàn phá quê hương tôi.
MP: Nàng có biết đâu, vì tôi đã cản ngăn vó ngựa của cha tôi, nên bị người lưu đày ra băng tuyết.
[6] MC: Mộ Dung Chinh ơi. Thì ra người tìm đến đây là để nói nên lời giã biệt, để rồi từ nay mình sẽ xa nhau. Cách ngăn rồi trong khói lửa binh đao, mây quan tái che khuất lối mòn quan ải. Rồi đây khi trăng lạnh chênh vênh gác núi, còn ai đâu đứng đợi con thuyền. Một con thuyền chở nặng mối tâm tư, có kẻ hướng mắt theo khói mờ nhân ảnh.
Nhìn nhau cũng chỉ giấc mơ,
Xa nhau cũng một bài thơ tâm tình.
(29:15) VỌNG CỔ:
TTH: Tại sao khi nghe tin hôn lễ của Quận chúa Phượng Uyên mà toàn thân anh run rẩy? Phải chăng anh vừa trải qua cơn xúc động vì tim anh đã in sâu hình bóng của ai… rồi?
[4]: Khóe mắt rưng rưng sau một tiếng kêu trời. Tôi biết anh là con người nhiều tình cảm, mà phút giây nào lòng xúc động chơi vơi? Anh đã hướng về khóe mắt làn môi, của một bông hoa lạ nhiều hương thơm nhụy thắm. Để nơi vườn cũ có cành hoa trắng như màu tang chết lạnh dưới sương chiều.
NÓI DẶM:
Thôi, anh hãy ở lại đây mà thương mà tiếc một nàng Quận chúa. Vĩnh biệt!
MP: Khoan, Thiên Kiều. Thiên Kiều!
[6]: Trời ơi, nàng vừa đến lại bỏ đi trong oán hận, chỉ còn ta với một nỗi buồn sâu kín giữa tâm tư. Trời ơi, giờ đây ta có nên vâng lệnh của cha về dự buổi tiệc mừng ngày hôn lễ. Để rồi nhìn mặt, hai ta cố ngăn suối lệ rồi ngỡ ngàng khó nói thành câu. Mỗi tiếng pháo tân hôn rộn nổ, là tim ta cũng đổ vỡ tan tành. Thôi thì gượng quay về với khổ sầu chết nát con tim, trời u ám gieo giọt sầu chắn lối. Hồn ngây dại chập chờn u tối, ai đợi chờ mà ta đợi chờ ai.
yeu qua nho qua 2 than tuong cua toi`mp mc
Bộ ba MP, LT, M Chau
sinhchao co nhe
mc co căp măt sâu
Đúng là bậc tiền bối. Ca hay vô cùng
Hay
hay 🌷🍀
Qua tuyệt
Chết vì trai là cái chết tê tâi.. còn lại bà quận chúa hưởng kkk
Minh Phụng mỹ châu là cặp đôi ngoại hạng
Tuồng này hay quá.
Tuyệt vời